Có khi nào bạn cảm thấy lo lắng, bồn chồn, háo hức với một thứ gì đó.

    Hồi còn bé khi mình mua được một đôi giày để khai giảng cho năm học mới, chưa tới ngày bắt đầu đi học là cứ ngày ngày mình lấy nó ra để thử, ngắm nghía trước gương, quay lui quay tới xem thử đẹp chưa. Háo hức tới ngày mai đi học để được mang đôi giày mới đó. 

    Cái gì mới cũng trân trọng, nâng niu nó, bị xướt hay dính nhớp tí thôi là đã buồn, nhanh mà lau cho nó. Rồi đâu cũng vào đấy, được đôi ba hôm thì có có xướt hay sao cũng mặc kệ, nhớp thì cũng nhớp rồi, lâu lâu lấy ra chùi là được.
Rồi được vào đội đánh trống của trường cũng mừng lắm, nhận được bộ áo quần đội trống về là thử lui thử tới, đứng trước gương miết thôi. Đi ngủ sớm để cho qua nhanh ngày mai đến trường còn đánh trống khai giảng chứ, nghĩ lại mà hồi hộp dùm.

    Rồi cấp hai mẹ mua cho chiếc máy tính bàn mới, vui lắm, cứ lượn tới cái máy mãi thôi. Chơi đến tối thì đi ngủ, mà ngủ thì cũng chẳng ngon giấc nữa, biết sao không, sợ mất trộm. Má ơi, cái máy tính bàn mà sợ mất trộm nữa. Tối đó ngủ không được, bồn chồn lo lắng sợ trộm vào, sáng mai đi nói chuyện đó với Mẹ, làm Mẹ chửi cho trận. 

    Rồi dạo gần đây, nhận một số công việc liên quan đến việc phải liên tục cập nhập. Ngủ không được luôn, lo lắm, cứ trông chờ, mở máy kiểm tra liên tục. Chẳng viết bài hay học gì được luôn. Chắc cái này quy vào lo lắng, bồn chồn đó. Tính không viết bài đi ngủ cho đỡ lo rồi nhưng mà mình nghĩ cứ viết rồi sẽ xua tan bớt, giải tỏa bớt. Đúng thật, viết xong bài này cảm thấy vơi đi nhiều sự bồn chồn đó.

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mỗi ngày học một điều hay

Món ăn ngon của bạn là gì?

Cô bạn của tôi, mãi dừng lại ước mơ dang dở tuổi 14